Mỗi cuộc tụ họp vui vẻ là lời chia tay thầm lặng nhất
Mỗi lần anh nghĩ đến em là đêm tĩnh lặng nhất
Mỗi lần trăng tròn là khoảnh khắc được mong chờ nhất
Trăng lưỡi liềm như móc câu, bóng hoa đào xinh trong áo trắng tỏa sáng rực rỡ
Mặt trời lặn như máu, ông già cầm sào đứng yên, mặt hồ xanh biếc và bầu trời nhuốm màu
Như tỉnh mộng, uống rượu mạnh, cuộc đời lãng mạn
Không ai biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra và bị thời gian chôn vùi.
Bao nhiêu bông hoa nở và bao nhiêu héo tàn trên núi non và cánh đồng không được chú ý,
Trái tim không ai thấu hiểu lơ lửng giữa đêm khuya,
Tuổi trẻ không có ai là bài hát buồn nhất. Không ai ngân nga nó với tôi,
Giọng nói không lời đáp và tiếng mưa gió đung đưa là những người bạn thân nhất của tôi,
Không ai biết rằng bao năm qua tôi cô đơn, chỉ lặng lẽ trôi theo thủy triều.
Trong những ngày không có ai, tôi như hụt hẫng, thậm chí quên cả khóc.
Con đường này không có ai đi cùng tôi nhưng bầu trời vẫn trong xanh
Đêm yên tĩnh không ai có thể chờ đợi không tương thích với thế giới ồn ào,
Cuộc gặp gỡ bất ngờ giống như gió thổi trên mặt hồ, tạo nên những gợn sóng khi gió đi qua không để lại dấu vết.