Dưới cơn mưa cô đơn, trong vùng biển tan vỡ đó
Tôi tựa vào tòa nhà nhìn những con thuyền trôi xa xa
Tôi biết bạn không thể ở đó
Tôi chỉ muốn ném suy nghĩ của mình xuống biển
Khi gió thổi trong giây tiếp theo
Xin vui lòng mang nó đi. Tôi không muốn giữ nó một mình.
Nhớ em như một tấm bưu thiếp không thể gửi đi
Người viết luôn rất nghiêm túc và chu đáo
Nhưng không ai có thể đọc được nó
Dù là mây trôi trên trời
Ít nhất cũng có người nhìn lên
Nhưng nó thậm chí không giống như một cơn gió nhẹ
Dù không nhìn thấy gió nhưng khi thổi vào mặt vẫn thấy đau
Tôi không muốn sự im lặng này lúc này
Sự tĩnh lặng luôn khiến người ta dễ rơi vào ký ức
Tôi dường như có thể nghe thấy nó
Những tiếng nói hỗn loạn của quá khứ
Đó là tất cả về bạn
Bạn muốn tôi kéo đi bằng cách nào?
Như vô tình rơi xuống biển
Càng vùng vẫy, tôi càng không thể thở được
Nếu thật sự chìm xuống đáy biển
Đừng cảm thấy bị đối xử sai trái hay phàn nàn
Đó là biển khao khát tôi tự tạo ra
Bạn phải đổ lỗi cho ai?
Tôi đổ lỗi cho bạn ở khả năng nào?
Rốt cuộc bạn vẫn chưa quay lại
Sắc mặt anh tái nhợt và nước mắt không rơi.
Trái tim tôi không thể tạo nên một biển cả trọn vẹn
Giọt mưa cô đơn và dòng suy nghĩ trôi trên biển
Tôi nhìn con thuyền đã trôi đi lần nữa
Tôi biết chờ đợi thêm nữa là vô ích
Hãy làm tôi ngu ngốc một lần cuối cùng
Lần sau tôi đi ngắm biển
Mong nó không còn là mảnh biển vỡ trôi theo nỗi nhớ
----Bài viết được lấy từ Internet