Pháo nổ năm mới

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Nậm Pồ Nhiệt độ: 468196℃

  Đó là năm 1964, tôi lại về nhà bà ngoại ở quê để đón Tết.Lúc đó tôi tám tuổi và anh trai tôi sáu tuổi. Tôi cõng mười ký bột trắng trên lưng, anh tôi cõng hai ký gạo. Chúng tôi bắt tàu và đi bộ 36 km. Sau khi xuống tàu, chúng tôi đi bộ năm dặm.Tôi vô cùng ngưỡng mộ chiến công vĩ đại này khi nghĩ về nó bây giờ.Cha mẹ nào chưa tin có thể thử cho cậu con trai tám tuổi của mình cõng mười cân mì trên lưng xem con có thể đi được bao xa mà không cần phải cõng em trai đi đường dài như tôi.Tôi vẫn phải chịu đựng cảnh gian khổ trốn vé tàu hỏa.

  Một đứa trẻ mạnh mẽ, dũng cảm và đáng khinh như vậy sẽ bật khóc khi đến nhà bà nội tôi. Tôi phát hiện ra hai chiếc roi nhỏ với hai trăm chiếc nhẫn mà mẹ chuẩn bị cho tôi đều bị bỏ quên ở nhà.

  Ông nội đã thuyết phục tôi và bà nội đã dỗ dành tôi nhưng tôi không cầm được nước mắt. Bà nội phải mở “hộp kho báu” ở nhà, lấy ra một tấm vé năm tệ nói với tôi: “Đừng khóc, để ông nội đưa con đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, chúng ta có thể mua mười roi.”Bà nội không khoe khoang đâu. Lúc bấy giờ một cây roi nhỏ có hai trăm vòng chỉ có giá năm xu.Nước mắt tôi bỗng ngừng chảy, tôi theo ông nội thẳng đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị.Các kệ bán pháo ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trống rỗng. Tại sao cuộc đời tôi lại khốn khổ đến vậy?Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, thầm quyết định quay lại thành phố lấy lại hai quả pháo đó.

  Bà nội tôi không đồng ý với ý kiến ​​này nên tôi không dám bí mật rời đi.Việc thiếu pháo trong dịp Tết Nguyên đán đối với tôi còn khó chịu hơn là thiếu bánh bao để ăn. Suốt ngày tôi bơ phờ, đầu gục xuống. Ngay cả bọn trẻ hàng xóm cũng rủ tôi chơi nhưng tôi phớt lờ.

  Đêm 28 tháng 12 âm lịch, khi tôi đang ăn tối, tôi vẫn không thấy ông về. Tôi hỏi bà thì bà nói bà ra chợ mua rượu.Hợp tác xã cung ứng tiếp thị có rượu, sao phải đến phố chợ cách xa hàng chục cây số?Lúc tôi đang bối rối, ông nội gọi tôi ra ngoài cổng: Đại Bình, ông nội mua pháo cho con.Tôi đi chân trần và chạy ra khỏi cửa để gặp ông nội. Khi ông tôi nhìn thấy đôi chân trần của tôi trên tuyết, ông đã bế tôi lên. Hắn sắc mặt lạnh lùng, râu và lông mày đều bạc trắng, nhưng trên cổ lại có hơi nước bốc ra.Chuyến đi khứ hồi 20 km không phải để mua rượu mà để mua cho tôi pháo.Lúc đó tôi không biết xúc động, chỉ biết vui mừng.

  Tôi đã mua năm nhân dân tệ pháo trong dịp Tết Nguyên đán và ông tôi đã hoàn thành quả pháo đầu tiên trong lịch sử của ngôi làng này.Tin tức lan truyền nhanh chóng và tôi trở thành “người giàu nhất” trong số những đứa trẻ ở làng này.Năm đó ông nội tôi kiếm được mười điểm lao động một ngày, tương đương ba xu và tám xu.

  Thực ra những chiếc roi nhỏ đó chỉ dày bằng con giun đất, nhưng tôi vẫn không nỡ treo từng chiếc một nên cẩn thận tháo từng chiếc ra và đặt từng chiếc một.Chỉ cần phát ra một vài tiếng cổ vũ. Tiếng la hét của tôi và bạn bè ngày càng lớn hơn nhiều so với tiếng nổ của chiếc roi nhỏ.Ông bà nhìn thấy tôi và anh trai tôi hạnh phúc như thế nào thì họ lại càng vui hơn.

  Sau này tôi mới biết, để mua những chiếc roi nhỏ này cho tôi, ông nội tôi đã không mua một cân rượu nào trong tháng đầu năm.

  Ông bà tội nghiệp của tôi đã qua đời trước khi Cách mạng Văn hóa kết thúc.Họ không bao giờ muốn có một bữa ăn ngon trong đời. Ông nội là một người nghiện rượu nặng, chưa bao giờ muốn say một lần trong đời. Mỗi lần uống khoảng hai lượng, hắn đều cầm chai rượu nặng một cân nhìn vào rồi tự lẩm bẩm. Anh ấy đã uống rất nhiều và không thể uống được nữa.Sau đó anh ta cất chỗ rượu còn lại vào tủ vì sợ tôi có thể đập chai của anh ta nếu để nó mở.Nhưng vì hạnh phúc của cháu trai, ông đã mua cho tôi pháo với giá 5 nhân dân tệ một lần - 5 nhân dân tệ có thể mua được 6 pound Laobaigan 60 độ.

  Điều hối tiếc lớn nhất của tôi trong cuộc đời này là không có cơ hội báo đáp lại tình yêu thương của ông bà dành cho tôi.Bây giờ tôi có vốn để uống Moutai cho ông nội, nhưng ông tôi thậm chí còn không uống một pound Laobaigan mà tôi mua.

  Bây giờ con trai tôi đốt hàng ngàn quả pháo.Pháo có kích thước to bằng ngón tay út và to bằng cổ tay. Chúng phát nổ ầm ĩ đến nỗi kính cửa sổ kêu lạch cạch.Nhưng tại sao anh và những người bạn của anh không còn có được năng lượng vui vẻ như tôi hồi đó nữa?

  Con trai tôi nói với tôi: Ngày nay có quá nhiều điều hạnh phúc.

  ----Bài viết lấy từ Internet / Yêu đời, lời yêu (text station www.wenzizhan.com)

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.