Quê hương là làn khói

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Nậm Pồ Nhiệt độ: 430793℃

  Văn bản / Hồ Tài Đông

  Quê hương là một làn khói.Khi còn nhỏ, khói mái nhà bốc lên biến thành bữa cơm thịnh soạn, lấp đầy những năm tháng đói khát; Khi tôi lớn lên, làn khói thơ mộng mộng mơ đã cố định trong lòng sông ký ức, như một dòng suối dài, một đầu buộc với kẻ lang thang, một đầu gắn với quê hương.

  Quê tôi ở trong một khe núi nhỏ tên là Miaopo ở làng Sanguandian, thị trấn Luohe, huyện Pingli. Nó được đặt theo tên của nhiều ngôi chùa và hương phổ biến trong thời Trung Hoa Dân Quốc.Khi ấy, cái nghèo theo chúng tôi khắp nơi, cha mẹ mạnh mẽ đã dùng đôi bàn tay cần cù và tấm xương sống kiên cường để đỡ cho chúng tôi một bầu trời trong xanh, khiến tuổi thơ của chúng tôi trở nên đầy màu sắc.Mỗi khi mẹ tôi nhóm lửa nấu ăn, lòng tham của tôi lại trở nên đặc biệt tinh tấn. Có lúc tôi thêm củi vào bếp, có lúc ra vườn hái rau, có lúc dùng xô gỗ gánh nước. Đôi mắt tôi đầy tham lam và khao khát.Căn nhà bếp nhỏ đầy khói, thường khiến người ta đỏ mắt, ho sặc sụa nhưng tôi vẫn ở bên bếp lửa chờ mẹ “thưởng”.Sự kiên trì của tôi thường bị đánh đổi bằng một đĩa canh rau, một chiếc bánh xèo hay một miếng thịt xông khói. Khi nghĩ về khoảnh khắc hạnh phúc đó, tôi vẫn nhớ rất rõ với dư vị dài.Làn khói bay lên với niềm hy vọng, toát lên sự ấm áp và tràn đầy hạnh phúc, đã cùng tôi đi qua những năm tháng thiếu ăn, thiếu mặc.

  Khi lớn lên, tôi mang theo lý tưởng cao cả và tình yêu gia đình trong túi. Lần đầu tiên tôi rời khỏi vòng ôm của núi non và nhìn lại làn khói bốc lên từ bếp sau lưng. Tôi không khỏi bật khóc.Những ngày xa nhà thật dài. Tôi vào trường võ thuật và làm bảo vệ ở một đất nước phương Nam xa xôi. Tôi giống như một con ngỗng cô đơn trong đàn, lang thang khắp nơi mà không biết nơi nào để sống.Những lá thư đã trở thành sợi dây kết nối tôi với quê hương. Những lá thư về nhà tràn ngập mùi khói bếp chứa đựng một loại ấm áp và quyền lực.Được sự động viên của người thân, tôi từ bỏ sự thịnh vượng của thành phố và bước vào doanh trại xanh trên cao nguyên Thanh Hải. Tôi trải nghiệm những gian khổ, niềm vui của người lính trong cuộc đời “sẵn sàng nguy hiểm” và nhận ra sự cao thượng, cống hiến của người lính.

  Năm thứ hai sau khi nhập ngũ, mẹ tôi lâm bệnh do làm việc quá sức và lâm bệnh nặng. Nó như một tia sét từ trời xanh, nhấn chìm tôi vào vực thẳm đau đớn mà tôi không thể thoát ra được.Lúc đó gia đình mới xây nhà, người anh cả vào làm, cuộc đời chỉ nở nụ cười, còn người mẹ khốn khổ lại bệnh nặng.Là đội trưởng đội bảo vệ, tôi không có lý do gì phải nghỉ phép về nhà phục vụ mẹ. Tôi chỉ có thể chôn vùi những suy nghĩ và cảm giác tội lỗi vô tận trong lòng.Năm sau, khi sức khỏe của mẹ tôi sa sút, các lãnh đạo quân đội đã cho tôi nghỉ phép đặc biệt bảy ngày, và cuối cùng tôi lên tàu về nhà.Trở về nhanh như một mũi tên. Chạy hết chặng đường, tôi lại vào trong vòng tay quê hương. Từ xa, tôi đã thấy những làn khói bồng bềnh trên núi, như chờ đợi kẻ lang thang trở về.

  Ở ngã tư trước nhà, mẹ tôi đang ngồi trên ghế, ánh mắt đầy yêu thương và quan tâm.Mẹ tôi đi lại khó khăn, gầy yếu, tóc bạc trắng. Tôi không khỏi bật khóc.Để gánh vác gia đình bấp bênh này và nuôi chúng tôi trưởng thành, mẹ tôi đã ngâm mình trong nước đắng và đầy sẹo.Vì bất đắc dĩ và may mắn, tôi và anh cả đã gửi mẹ tôi đến Bệnh viện Trung ương An Khang để điều trị. Sau khi khám toàn diện, bác sĩ nói với chúng tôi rằng không có cách nào chữa khỏi.Thất vọng và đau đớn, chúng tôi không còn cách nào khác là đưa mẹ tôi về nhà và nói với mẹ rằng đó chỉ là một cơn bệnh nhẹ và mẹ sẽ ổn sau khi uống một ít thuốc.Đêm tiễn mẹ về, tôi phải lên đường trở về bộ đội khi kỳ nghỉ lễ đang đến gần.

  Khi từ biệt mẹ, tôi không kìm được những giọt nước mắt trào dâng. Giây phút này có lẽ là lời chia tay của tôi, tôi phải che đậy nỗi đau trong lòng bằng nụ cười và sự bình tĩnh. Điều này thật tàn nhẫn và bất lực biết bao!Nhìn mẹ gầy yếu, chân tôi nặng như chì, không thể bước ra khỏi nhà. Nhiều năm trôi qua, tôi không nhớ mình đã bỏ mẹ như thế nào.Thứ duy nhất mơ hồ thấy được là làn khói bốc lên từ cột trên mái nhà, như vòng tay mẹ vẫy, tiếng mẹ gọi trìu mến, như ánh mắt yêu thương của mẹ sẽ luôn neo dưới lòng sông ký ức. Ba tháng sau, mẹ tôi đột ngột qua đời. Trước khi chết, cô ấy còn gọi biệt danh của tôi, mong tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy.Tuy nhiên, cha tôi, người từng phục vụ trong quân đội, hiểu rằng lòng trung thành và lòng hiếu thảo không thể cân bằng cùng một lúc nên ông không cho tôi biết tin buồn về cái chết của mẹ tôi cho đến một tháng sau đó.Không thể chết thay mẹ đã trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời tôi, đồng thời nó cũng trở thành nỗi trăn trở lâu dài của mẹ. Mỗi lần nghĩ đến, tim tôi như bị dao đâm…

  Quê hương tôi, mảnh đất nuôi dưỡng sự sống và chứa đựng cảm xúc, đã trở thành ngôi nhà tinh thần và nguồn sức mạnh của tôi.Ở cao nguyên Thanh Hải xa xôi, tôi lê bước qua gió, sương, tuyết và mưa bằng sự cần cù và kiên trì đặc biệt của người dân miền núi. Đã bao lần tôi kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần, luôn có một giọng nói khiến tôi sôi máu. Luôn có một sức mạnh nào đó khiến tôi phải vượt qua vòng vây, đó là sự động viên, hy vọng của đồng bào tôi.Tám năm miệt mài làm việc đã để lại dấu ấn vững chắc cho tôi: một lần được khen thưởng hạng nhì, ba lần được khen thưởng bằng khen hạng ba, được quân khu khen thưởng là phóng viên xuất sắc.Mùa đông năm 2003, tôi từ bỏ cơ hội ở lại đội và kiên quyết trở về quê hương nơi mình sinh ra và lớn lên.

   Khi tôi còn nhỏ, nỗi nhớ nhà giống như một con tem nhỏ. Tôi ở bên này, mẹ tôi ở bên kia... “Nỗi nhớ” của Yu Quangzhong, một nhà thơ nổi tiếng người Đài Loan, thể hiện nỗi mặc cảm quê hương của ngàn người lang thang.Đúng vậy, quê hương là điểm dừng chân đầu tiên trên đường đời, là khởi đầu của cuộc đời, là đầu nguồn của những dòng sông.Nếu một người không có quê hương thì chắc chắn thế giới tâm linh của người đó sẽ thiếu vắng.Khi về quê, tôi vẫn thích ngắm những làn khói bốc lên từ cánh đồng bao la, ngắm nhìn vẻ huy hoàng của ngàn ánh đèn, hát về những đổi thay lớn lao của quê hương bằng ngòi bút, và ghi lại những bức ảnh đẹp bằng ống kính của mình.Quê hương ơi, chúc ngày mai của em rực rỡ hơn!

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.