Quê hương xa xăm trong lòng, nối liền mọi phương hướng

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Nậm Pồ Nhiệt độ: 97359℃

  Văn bản / Tôn Khang Hy

   Sống nơi xứ lạ, với hoài bão về mọi phương hướng, mấy lời này nói lên nỗi cay đắng trong lòng bao kẻ lang thang.Nếu hỏi, đâu là động lực đã nâng đỡ các thế hệ bạn trẻ đam mê xách ba lô, từ biệt quê hương, đi đến nơi mới để âm thầm cống hiến.Tôi nghĩ đó là tiếng gọi từ ước mơ, là sự ủng hộ từ quê hương và là sứ mệnh, trách nhiệm mà quê hương trao tặng.

  Bốn năm trước, khi bước vào tuổi trưởng thành, tôi xách đồ rời quê hương nơi tôi đã lớn lên hơn mười năm, đến một thành phố xa lạ để bắt đầu cuộc sống đại học mới.Khi ấy, lồng ngực trẻ thơ tràn đầy đam mê, bản thiết kế cuộc đời tràn đầy kỳ vọng nhận ra giá trị bản thân.Mười tám, mười chín tuổi, tôi không hiểu được những lời ngập ngừng nơi khóe môi bố mẹ khi chia tay, cũng không nghe được những lời dặn dò thiện ý ở đầu bên kia điện thoại.Tất cả những gì tôi muốn nghĩ là làm thế nào để nắm giữ một thế giới bằng đôi bàn tay non nớt của mình và được ghi nhận trong những tràng pháo tay và ánh mắt.Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như con người mong muốn. Trên con đường phía trước, nhiệt huyết bị khó khăn dập tắt, lòng dũng cảm bị thất bại đánh bại.Phương hướng đấu tranh mà tôi từng vững tin đã trở nên mờ nhạt trong nước mắt.

  Nhưng dù tôi phấn chấn hay nản lòng thì khi về quê, mẹ vẫn có ánh mắt ân cần và vòng tay ấm áp dành cho tôi. Trong vòng tay mạnh mẽ đó, tôi thu thập sức mạnh và lòng can đảm.Lúc này quê hương đã lớn lên cùng tôi.Cô ấy dùng sự phát triển nhanh chóng và những thay đổi nhanh chóng của mình để nói với tôi rằng giấc mơ của tôi đang ở phía trước và tôi lại ra khơi.

  Bốn năm sau, tôi trở thành đảng viên Đảng Cộng sản và là công chức của nhân dân.Giây phút long trọng tuyên thệ trước lá cờ của Đảng, tôi càng nhận ra rõ hơn rằng vận mệnh của mình và vận mệnh nhân dân từ nay có mối liên hệ mật thiết với nhau, không thể tách rời.Lòng tôi không còn gắn bó với một tôi nhỏ bé mà gắn bó với hàng ngàn gia đình.

  Thực hiện lời dạy của Lãnh tụ và Tổng Bí thư: “Con ngoan, con gái hiếu thảo khắp nơi, người có hoài bão tuổi trẻ không tiếc nuối, đi đến cơ sở và trong nhân dân để đóng góp, để hoa tuổi trẻ nở rộ ở nơi quê hương cần nhất, viết nên cuộc đời tuyệt vời trong hành trình vĩ đại thực hiện giấc mơ Trung Hoa”. Ở tuổi đôi mươi, tôi lại xách hành lý, từ biệt người thân và bắt đầu một hành trình mới.Sau khi mất đi sự non nớt và thay đổi vai trò, ý thức trách nhiệm, sứ mệnh mà Đảng và đất nước giao phó trở nên nặng nề hơn trên vai tôi nhưng nó cũng giúp tôi tăng tốc độ tiến bộ.

  Cấp cơ sở là nơi tiếp xúc trực tiếp nhất với người dân. Nó là một bộ phận quan trọng trong công tác của Đảng và nhà nước, là cầu nối giao tiếp trực tiếp với người dân.Chất lượng công tác cấp cơ sở ảnh hưởng trực tiếp đến cách hiểu của người dân về chính sách, chủ trương. Chúng ta không dám cẩu thả trong công việc chứ đừng nói đến thái độ lơ là. Chúng tôi luôn nhắc nhở bản thân về mục đích phục vụ nhân dân hết lòng mà chúng tôi đã xác lập vững chắc khi mới gia nhập công ty.Có nhiều công việc hơn, gánh nặng nặng nề hơn, thời gian eo hẹp hơn và ít chuyến về nhà hơn.Nhấc máy lên lại là điều mà bà ngoại 80 tuổi của tôi ngày nào cũng mong chờ; trở về nhà là mái tóc óng mượt mà cha mẹ cô đã ngoài 50 tuổi đã vô tình sinh ra.Đã bao lần tôi muốn ở lại chia sẻ niềm vui đoàn tụ với họ.Nhưng bố mẹ tôi đã nói với tôi: Con đừng lo, hãy đi làm và làm việc chăm chỉ, đừng phụ lòng vô số gia đình nghèo, đừng phụ lòng tin của đảng và đất nước.Nhìn lại quê hương, mẹ đứng đó bình yên và nói với tôi: Con cứ đi đi, nhà con dù lúc nào cũng sẽ ở đây đợi con.

  Có người hỏi tôi, quê hương của tôi là gì?Tôi nghĩ cô ấy là nguồn cảm hứng chứ không phải là sự hạn chế.Ngay từ những ngày đầu bập bẹ, thành phố này đã dạy tôi cần cù, tiết kiệm bằng sự giản dị của nó; nó đã dạy tôi phải đối xử tử tế với người khác bằng sự rộng lượng và bác ái của nó; nó đã dạy tôi cách hoàn thiện bản thân bằng sự kiên trì của nó; và sự cống hiến quên mình của nó đã giúp tôi nhận ra sự chuyển hóa giá trị cuộc sống từ việc nhận ra giá trị bản thân sang nhận ra giá trị xã hội của chính mình trên đường đời.Cô cũng dạy tôi rằng, là một người trẻ trong thời đại mới, chúng ta phải xác lập vững chắc ý thức của mình về sứ mệnh lịch sử và trách nhiệm xã hội, biến giấc mơ Trung Hoa hiện thực hóa sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa thành lý tưởng và hoài bão trọn đời.Dù quê hương xa xôi nhưng người dũng sĩ không hề sợ hãi vì trái tim đã kết nối với mọi phương hướng.

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.